VNReport»Top»5 quốc vương Liên hiệp Anh trị vì lâu nhất

5 quốc vương Liên hiệp Anh trị vì lâu nhất

21:33 - 10/09/2022

Với triều đại kéo dài 70 năm 215 ngày, Nữ hoàng Elizabeth II có thời gian trị vì lâu nhất trong lịch sử Liên hiệp Anh.

  1. Elizabeth II (70 năm 215 ngày)

Elizabeth II là Nữ hoàng của Liên hiệp Anh và các vương quốc Khối thịnh vượng chung khác từ ngày 6/2/1952 cho đến khi bà băng hà vào ngày 8/9/2022. Bà là nữ hoàng của 32 quốc gia trong suốt cuộc đời của mình và là quốc vương của 15 nước vào thời điểm bà băng hà. Thời gian trị vì 70 năm 215 ngày của bà là kỷ lục trong số các quốc vương của Liên hiệp Anh từ trước đến nay.

Elizabeth là con đầu lòng của Vua George VI khi ông chưa lên ngôi. Cha của bà lên ngôi vào năm 1936 sau khi anh trai ông – Vua Edward VIII – thoái vị. Tháng 11/1947, bà kết hôn với Philip Mountbatten, một vương tôn của Hy Lạp và Đan Mạch, và cuộc hôn nhân của họ kéo dài 73 năm cho đến khi ông qua đời vào tháng 4/2021. Họ có 4 người con: Vua Charles III, Anne, Andrew và Edward.

Khi cha bà băng hà vào ngày 6/2/1952, Elizabeth – khi đó 25 tuổi – trở thành nữ hoàng của 7 quốc gia độc lập trong Khối thịnh vượng chung: Liên hiệp Anh, Canada, Úc, New Zealand, Nam Phi, Pakistan và Ceylon (ngày nay được gọi là Sri Lanka), cũng như người đứng đầu Khối thịnh vượng chung. Dưới sự trị vì của Elizabeth theo chế độ quân chủ lập hiến, nước Anh trải qua những biến động bao gồm xung đột vũ trang ở Bắc Ireland, sự giải thể của Đế quốc Anh, phi thực dân hóa châu Phi, Anh gia nhập vào Cộng đồng châu Âu và rời khỏi Liên minh châu Âu.

Elizabeth là quốc vương trị vì lâu thứ hai trong lịch sử thế giới, chỉ sau Louis XIV của Pháp. Mặc dù thỉnh thoảng đối mặt với những lời chỉ trích nhắm vào hoàng gia, hay những vấn đề về hôn nhân của các con, sự ủng hộ của người dân đối với Elizabeth cũng như chế độ quân chủ luôn duy trì ở mức cao trong triều đại của bà. Elizabeth băng hà ở tuổi 96 tại Lâu đài Balmoral, Scotland, và được kế vị bởi con trai cả của bà, Vua Charles III.

  1. Victoria (63 năm 217 ngày)

Victoria là Nữ hoàng của Liên hiệp Anh và Ireland từ ngày 20/6/1837 cho đến khi bà băng hà vào năm 1901. Thời gian trị vì của bà – được gọi là thời đại Victoria – kéo dài 63 năm 217 ngày, dài thứ hai trong lịch sử. Triều đại của bà chứng kiến những thay đổi lớn về công nghiệp, chính trị, khoa học và quân sự trong Liên hiệp Anh, đánh dấu bằng sự mở rộng mạnh mẽ của Đế quốc Anh. Năm 1876, Quốc hội Anh phong cho bà thêm danh hiệu Nữ hoàng của Ấn Độ.

Victoria là con gái của Vương tử Edward, con trai thứ tư của Vua George III. Bà thừa kế ngai vàng ở tuổi 18 sau khi 3 người anh trai của cha bà qua đời mà không có người thừa kế hợp lệ nào (cha bà qua đời vào năm 1820). Là một quốc vương lập hiến, nhưng Victoria kín đáo gây ảnh hưởng đến chính sách của chính phủ và việc bổ nhiệm các bộ trưởng. Trước công chúng, bà trở thành một biểu tượng quốc gia được biết đến với những tiêu chuẩn đạo đức nghiêm khắc.

Victoria kết hôn với người em họ của mình, Công tử Albert, vào năm 1840. Con cái của họ kết hôn trong các gia đình hoàng gia và quý tộc trên khắp lục địa, khiến Victoria trở thành “người bà của châu Âu”. Sau cái chết của Albert vào năm 1861, Victoria để tang và tránh xuất hiện trước công chúng. Do sự ẩn dật của bà, chủ nghĩa cộng hòa ở Anh tạm thời có được thế lực, nhưng danh tiếng của bà phục hồi ở nửa sau triều đại của mình. Bà băng hà trên Đảo Wight vào năm 1901 với người kế vị ngai vàng là Vua Edward VII – con trai của bà.

  1. George III (59 năm 97 ngày)

George III là Vua của Liên hiệp Anh và Ireland từ ngày 25/10/1760 cho đến khi 2 vương quốc hợp nhất vào ngày 1/1/1801, sau đó ông là Vua của Liên hiệp Anh và Bắc Ireland cho đến khi băng hà vào năm 1820, khiến ông trở thành vị vua trị vì lâu nhất trong lịch sử nước Anh. Ông cũng giữ các tước vị khác trong Đế quốc La Mã Thần thánh.

Cuộc đời và triều đại của George III chứng kiến một loạt các cuộc xung đột quân sự có sự liên quan đến nước Anh, hầu hết châu Âu, và những nơi xa hơn ở châu Phi, châu Mỹ và châu Á. Vào đầu triều đại của ông, Anh đánh bại Pháp trong Chiến tranh Bảy năm, trở thành cường quốc châu Âu thống trị ở Bắc Mỹ và Ấn Độ. Tuy nhiên, Anh mất nhiều thuộc địa ở Bắc Mỹ sau khi 13 thuộc địa ở đây nổi dậy giành độc lập. Sau đó, Anh tham gia các cuộc chiến tranh chống lại Đệ Nhất Cộng hòa Pháp và Napoléon từ năm 1793, kết thúc bằng thất bại của Napoléon trong trận Waterloo năm 1815.

Trong giai đoạn cuối đời, tâm bệnh của George tái phát, và cuối cùng ông mắc bệnh tâm thần vĩnh viễn. Năm 1810, con trai cả của ông là George, Thân vương xứ Wales, cai trị với danh hiệu Nhiếp chính vương. Khi George III băng hà vào năm 1820, Nhiếp chính vương kế vị và trở thành Vua George IV.

Những nhà cách mạng Mỹ từng mô tả George III như một bạo chúa, nhưng các nhà sử học đương thời cho rằng trong nửa sau triều đại của mình, George đã trở thành một biểu tượng chống Pháp trong lòng người dân Anh.

  1. George II (33 năm 126 ngày)

George II là Vua của Liên hiệp Anh và Ireland, cũng như có các danh hiệu khác trong Đế quốc La Mã Thần thánh từ năm 1727 cho đến khi ông băng hà vào năm 1760.

Sinh ra và lớn lên ở miền bắc nước Đức, George là quốc vương Anh cuối cùng cho đến nay sinh ra bên ngoài đảo Anh. Ông thừa kế ngai vàng từ cha mình, Vua George I, sau khi ông băng hà vào ngày 11/6/1727. Trong triều đại của cha mình, George II có mâu thuẫn với nhà vua và qua lại với các chính trị gia đảng đối lập.

Là một quốc vương lập hiến, George II không có nhiều ảnh hưởng đến chính sách đối nội của Anh, bị kiểm soát phần lớn bởi Quốc hội. Tuy nhiên, ông từng dành 12 mùa hè cai trị trực tiếp ở Hanover, Đế quốc La Mã Thần thánh, nơi ông là Tuyển hầu. Ông mâu thuẫn với con trai cả của mình, Frederick, người ủng hộ phe đối lập trong Quốc hội. Trong Chiến tranh Kế vị Áo, George tham gia Trận Dettingen năm 1743, trở thành quốc vương Anh cuối cùng thân chinh trong một trận chiến. Năm 1745, một nỗ lực hạ bệ ông thất bại. Frederick bất ngờ qua đời vào năm 1751, 9 năm trước cái chết của George II. Con trai trưởng của Frederick trở thành người kế vị với tên gọi George III.

Trong 2 thế kỷ sau cái chết của George II, lịch sử có xu hướng đánh giá thấp ông, tập trung vào tính khí nóng nảy, thô lỗ và quan hệ tình ái của ông. Về sau, các học giả đánh giá lại và kết luận rằng ông có nhiều ảnh hưởng trong chính sách ngoại giao và quân sự.

  1. George V (25 năm 260 ngày)

George V là Vua của Vương quốc Anh và các quốc gia tự trị của Anh, và Hoàng đế Ấn Độ, từ ngày 6/5/1910 cho đến khi ông băng hà vào năm 1936.

Sinh ra dưới thời trị vì của bà nội là Nữ hoàng Victoria, George là con trai thứ hai của Thái tử Edward. Từ năm 1877 đến năm 1892, George phục vụ trong Hải quân Hoàng gia, cho đến khi anh trai của ông đột ngột qua đời vào năm 1892. Khi Victoria băng hà vào năm 1901, cha của George lên ngôi với tên gọi Edward VII, và George trở thành Thái tử. Ông trở thành vua sau cái chết của cha mình vào năm 1910.

Triều đại của George chứng kiến ​​sự trỗi dậy của chủ nghĩa xã hội, chủ nghĩa cộng sản, chủ nghĩa phát xít, chủ nghĩa cộng hòa Ireland và phong trào độc lập của Ấn Độ. Chiến tranh thế giới thứ nhất khiến đế quốc của những người anh em họ của ông là Nicholas II ở Nga và Wilhelm II ở Đức sụp đổ, trong khi Đế quốc Anh mở rộng đến quy mô lãnh thổ cực đại.

George bị các vấn đề sức khỏe liên quan đeo bám trong suốt những năm cuối triều đại của mình. Sau khi ông qua đời, người kế vị ông là con trai cả, Edward VIII.